Saturday, May 29, 2010
Why I Decided To Start A Blog
I strongly believe that for every avenue of life that we enter, we should leave it a better place. So for every job that I take, my goal is to leave a more efficient or more powerful work group behind. By blogging I can bring up issues that I come across, and if I also bring up solutions to those problems I can give other people the chance to learn from my experiences.
I also believe strongly in open source software (OSS). I wish there were more companies like Google that invest a lot of capital in developing OSS. From a business standpoint, when considering investment in public resources like OSS, it is hard to see the ROI. I think Google has done an exceptional job of finding revenue from OSS, and I think that is positive for the world.
Blogging is similar to OSS in the way that blogs are a public resource and they're written by regular people in their spare time (I wish I could be paid to develop OSS). I read a lot of blogs from other technical people. Some of them I follow regularly, others I end up inadvertently reading by googling for some technical problem. Blogs are free content that adds value to our lives.
Starting a blog was a result of a lot of thinking. It's been bugging me for a while that I read all these blogs and I don't write one. I think its important to give back at least a portion of what you consume. If you don't like what I have to say here you don't have to read it. What I say here won't waste anyone's time or clog their inbox without their consent. Since this blog can't ever be a burden on society, it can only add value. So in that line of logic, this blog is necessary.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
ReplyDelete- Cực, đạo, thủy.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm, những điều hắn biết được quá ít, trong đầu không thể phân tích. đồng tâm
game mu
cho thuê phòng trọ
cho thuê phòng trọ
nhạc sàn cực mạnh
tổng đài tư vấn luật miễn phí
văn phòng luật
số điện thoại tư vấn luật
thành lập công ty
Một lát sau, hắn trong lòng thầm than, không suy nghĩ đến việc này nữa mà dành tâm trí vào Tàng Phẩm Các.
Phi hành trong hư vô vốn cực kỳ buồn tẻ. Dù sao, hư vô này quá lớn, hơn nữa tuyệt đại bộ phận tu sĩ thông thường tập trung phần lớn thời gian trên những mảnh vỡ đại lục, đi trong hư vô chỉ là để qua đường mà thôi. Nhưng sau khi Vương Lâm và Lý Nguyên khởi hành được nửa tháng, cũng bắt đầu nhìn thấy lần lượt nhìn thấy từng đạo kiếm quang, hoặc gần, hoặc xa, không ngừng qua lại.
Lúc mới bắt đầu, Vương Lâm chưa quá mức chú ý. Nhưng bọn họ không ngừng đi về phía trước, dần dần, một tháng sau, ở trong hư vô càng ngày càng nhìn thấy nhiều tu sĩ.
Những tu sĩ này tuyệt đại bộ phận đều là Vấn Đỉnh Kỳ, thi thoảng mới có thể nhìn thấy được Âm Hư tu sĩ.